Sự Thật Về Chiếc Chìa Khóa Vạn Năng

Sự Thật Về Chiếc Chìa Khóa Vạn Năng

2,306 lượt xem

Có một cô gái sau khi lập gia đình luôn không thấy vui về cuộc sống. Hàng đêm, cô đều gặp phải một giấc mơ, mơ thấy mình đang bơi trong một hồ nước đen và rất bẩn, nhìn thấy người thân và bạn bè, người ngồi trên thuyền và người trên bờ họ đều đưa mắt nhìn về phía cô, cô bơi mãi mà không đến bờ… Cô tỉnh giấc trong mệt mỏi và hoảng loạn. Đặc biệt cô còn có một giấc mơ nữa, khi vừa chợp mắt là lại nghe thấy tiếng gọi ở nơi nào đó rất xa muốn cô giải thoát cho họ.

Tìm hiểu và nhờ bạn bè giải thích cho, người thì bảo rằng do suy nghĩ nhiều quá nên suy nhược thần kinh, cần điều trị y học; người bảo cô nợ nần kiếp trước nay người ta về đòi mạng, nên cần làm lễ giải hạn v.v. Đông Tây y cũng đều thử hết nhưng cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi giấc mơ đáng sợ đó.

Câu chuyện của cô dần cũng được nhiều người biết. Một ngày kia có người bảo cô rằng, có một vị thầy tu đạo ở trên núi Hồng Dương, nghe nói vị này có khả năng trừ tà và khuyên cô đi gặp. Tuy nhiên rất ít người gặp được vị danh sư đó. Phó mặc cho mệnh trời, cô lặn lội đi thử vận may. Vượt qua rất nhiều trắc trở, cô đến được núi Hồng Dương và gặp được vị thầy nọ. Cô đem hết sự tình kể lại cho ông. Ông nhìn cô rồi từ từ nói: “Con bơi mãi không thoát được là con chưa buông bỏ tâm oán hận xuống. Những người thân muốn giúp con mà con không chịu, nên con mãi không thoát ra được”.

Cô nói: “Thế còn tiếng kêu từ đâu đó muốn con giúp họ thì sao thưa thầy”.

Thầy nói: “Thật sự thì con có khả năng giải cứu họ từ các nhà ngục đó, ai buộc dây thì người đó phải cởi dây thôi, điều này còn tùy thuộc vào con có cởi được lòng mình hay không”.

Cô nói: “Thưa thầy từ sau giấc mơ đó hành hạ con cũng tìm hiểu và cũng được nhiều người khuyên, con cũng buông bỏ hết rồi”.

Thầy nói: “Cơ duyên ta và con chưa đến, con hãy buông hết và hãy tha thứ cho tất cả. Đạo là ở trong tâm, hi vọng con hiểu điều ta nói, con hãy về đi”.

Ra về, cô có phần thất vọng, tưởng thầy giảng cho mình đạo lý gì cao siêu, chứ những điều đó thì cô cũng đọc trong sách rồi…

Thời gian trôi qua. Giấc mơ đó ngày càng rõ rệt. Mệt mỏi, chán nản, cô không còn muốn sống nữa… Khi ấy cô bèn quyết định đến gặp thầy lần nữa. Thực sự thì cô cũng không hy vọng gì lắm, tuy nhiên có điều gì đó cứ thúc giục cô tới núi Hồng Dương gặp thầy. Gặp được rồi cô cũng thấy tâm mình nhẹ nhàng và thanh thản hơn.

Thầy nhìn cô và nói: “Ta sẽ cho con một cơ hội cuối cùng để con giải thoát điều phiền muộn đó. Đúng giờ tý đêm mai là thời gian âm thịnh, ta sẽ mở cánh cửa cõi đó để con đi vào giấc mơ, tìm nguyên nhân làm con bị ám ảnh và đau khổ. Ta cho con ba vật để trợ giúp; thứ nhất là chiếc chìa khóa vạn năng mà con có thể mở bất kỳ cánh cửa nào; thứ hai là ngọn nến mà con có thể soi sáng bất cứ nơi tăm tối nào; thứ ba là cẩm nang mà lúc nguy hiểm nhất con hãy mở ra xem. Tuy nhiên ba vật này đều tương thông với tâm của con nên sức mạnh của nó là tùy thuộc vào con”.

Đêm hôm sau đúng như lời thầy, giấc mơ đến. Khi có tiếng gọi của người thân, cô từ từ đứng dậy và tiến qua một cánh cửa không gian, tay cầm ba báu vật. Đi theo tiếng kêu, cô phát hiện trong này là một hệ thống nhà ngục. Ánh nến từ từ chiếu rọi… Đến nhà ngục, cô mở khóa đầu tiên, và bất ngờ khi chứng kiến người bạn học cùng đại học với cô, người mà cô đã nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ được… Tiếp theo là kẻ đã phụ tình cô, làm cô đau khổ… Tiếp nữa là người mẹ chồng luôn cằn nhằn cô, v.v. Kỳ lạ thay, mỗi lần mở khóa cho một người, cô lại thấy lòng mình nhẹ bớt.

Cánh cửa cuộc sống

Hìnhảnh minh họa

Rồi cô cũng đến nhà ngục cuối cùng, nơi có hình một trái tim. Linh cảm mách bảo cô rằng có điều gì đó rất nguy hiểm. Tiến lại gần hơn, tâm cô có chút sợ hãi, khiến cho ánh sáng mờ đi. Thì ra có hai tên tiểu quỷ canh nhà ngục này. Nhớ lại lời thầy dặn: “chiếc thìa khóa này phụ thuộc vào tâm của con”, cô liền nghĩ hôm nay nhất định phải mở cánh cửa này… Ánh nến phát sáng rực và hai tên tiểu quỷ rời đi, cánh cửa cuối cùng cũng được mở.

Không gian bên trong tối đen. Ngọn nến phát sáng hơn nữa. Một người đàn bà tóc tai xõa xượi nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù. Cảm giác thứ gì đó rất lạ, sao người đàn bà kia quen quá vậy.. cô muốn nhìn rõ hơn… “Ôi không thể tin đươc… cố nhìn lại… thì ra là… chính mình… nhưng tại sao mình lại già như vậy…”

Cuộc đối thoại nội tâm:

“Hôm nay ta sẽ tha thứ và giải thoát cho tất cả, ta thả hết mọi người đi rồi, hôm nay ta sẽ giải thoát cho ngươi, kẻ mà ta đã nuôi lớn bằng lòng thù hận của mình.”

“Người quên rồi sao, những kẻ làm tổn thương ngươi, những kẻ làm ngươi không còn niềm tin vào cuộc sống… họ phải trả giá vì điều đó…”

“Ta mệt mỏi lắm rồi hôm nay ta sẽ giải thoát tất cả.”

“Nếu vậy ngươi có hai lựa chọn; nếu ngươi nghe theo ta thì chúng ta sẽ làm những kẻ kia phải chịu những gì mà họ đã gây ra; nếu không theo ta thì ngươi không bao giờ trở về được nữa.”

“Hôm nay ta sẽ buông tất cả.”

“Vậy thì ngươi phải chết.”

Người đàn bà kia lao vào cô, cô cảm thấy một sự đau đớn tột cùng… Mồ hôi ướt đầm, dường như cô không thể chịu được nữa… Cô nằm lăn ra và thiếp đi… Rồi cô thấy mình bồng bềnh, mọi chuyện rồi cũng qua… Những hồi ức chuyện xưa như làn gió thoảng qua, được mất, đắng cay, như làn sương nhẹ tan. Tha thứ hóa ra là một cảm giác tĩnh tại, tuyệt vời đến vậy. Ánh nến từ từ rọi sáng – Thứ ánh sáng phát ra lung linh huyền ảo. Cô từ từ mở mắt ra, ánh sáng ngọn nến đã làm người đàn bà hung dữ kia tan biến. Những nơi ánh sáng rọi đến trở nên đẹp phi thường.

Một cô bé như thiên thần xuất hiện. Có lẽ cô bé đó là chủ nhân của thiên đường này. Cô bé đó trông giống hệt cô. Một cảm giác tương thông cho cô biết rằng, cô bé đó là phần thuần thiện của mình. Cô như muốn hợp nhất với cơ thể đó nhưng một lực kéo từ không gian hiện tại làm cô đau đớn vô cùng. Cô chợt nhớ lại lời thầy dặn và mở cẩm nang ra: “Con hãy giữ niệm thuần thiện đó và  quay về nhân gian, hành trình sinh mệnh của con chưa hết”.

Soạt, cô tỉnh giấc, ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi vào khung màn qua của sổ. Có nhiều người vây quanh cô, lần đầu tiên cô thấy mọi người thân yêu tuyệt vời đến vậy…

Trong cuộc sống nếu bạn quá để ý vào được mất, bạn sẽ sinh ra sự bực tức, oán trách, giận hờn. Những điều đó rồi lại quay ra điều khiển bạn, và suốt cuộc đời bạn sống trong đau khổ và tích chứa ngày càng nhiều những cái đó. Bạn đang đầu độc chính mình! Hãy buông bỏ và tha thứ cho tất cả để có cuộc sống nhẹ nhàng và trọn vẹn trong kiếp nhân sinh.

Bài trước
Bài tiếp

Bình luận

Mua sách online siêu khuyến mãi, tại sao không?

Là đối tác chiến lượt với các kho sách online, chúng tôi xin chia sẻ tới các bạn mã giảm giá tới 70% khi mua online.