Sách Hay “Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi”
thanhtinh
22/09/2019
5,476 lượt xem
Sách “Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi”. Đây có lẽ là cuốn sách may mắn đến tay mình vào độ tuổi mà mình vẫn chưa phải tặc lưỡi và nói “Giá như”…
Người ta nói kẻ đọc sách là kẻ sống nhiều cuộc đời. Có người phản bác rằng: “Cuộc đời tôi mới đáng sống nhất, tôi chỉ cần sống tốt đời mình thôi là đủ rồi!” Nhưng liệu thế nào là sống tốt? Con người có thể chỉ biết đến mỗi bản thân mình và chỉ thế là đủ thôi không?
Việc những đứa trẻ có những điểm xuất phát không giống nhau, mình là đứa hiểu điều này chậm hơn bạn bè mình rất nhiều.
Cuốn sách “Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi” được trình bày thành những bài viết ngắn, mỗi chủ đề như một cú tát vào mặt cho những kẻ mơ mộng tỉnh hẳn cả người. Hồi bé ta cảm thấy người lớn thật siêu phàm, nhưng đến khi ta lớn, tại sao ta lại không thấy bản thân mình siêu phàm như vậy? Càng lớn thì càng phải cố gắng gấp nhiều lần, nếu mới chỉ cố gắng một tí thôi mà đã cảm thấy thế là đủ thì ta còn dậm chân tại chỗ mãi.
Đọc sách, ta mới nhìn thấy được sự chăm chỉ của tác giả khi cô ấy nỗ lực không ngừng để có được những thứ cô ấy muốn, thậm chí một giờ trước khi sinh con vẫn còn tranh thủ làm việc. Mình coi đó là động lực, nhưng áp dụng vào cuộc sống như thế nào là chuyện của mỗi chúng ta. Tác giả nói đúng, mình đã bao giờ thực sự cố gắng chưa mà đã lo sợ lao lực tới chết. Giới hạn chỉ là do mình đặt ra mà thôi, vượt qua giới hạn đó thì bản thân mới có thể phát triển được. Loanh quanh mãi trong vùng an toàn thì đừng kỳ vọng đến sự thay đổi nhiệm màu nào hết. Nhưng thành công không đến chỉ qua một đêm. Thức khuya tới 2, 3 giờ sáng để làm việc không phải là cách đúng đắn. Đúng, đời ngắn đừng ngủ dài. Thế nhưng cũng đừng đánh đổi giấc ngủ của mình để đau bệnh tới thăm ta sớm hơn.
Nếu vậy có phải mình mua sách về để đọc cho vui lúc đấy, rồi tối tối lại đắp chăn đi ngủ như chưa hề tiếp thu được gì hay không? Mình không định như thế. Mỗi chúng ta đều có một (vài) sợi xích trói ta lại và kéo ta thụt lùi khỏi đường đua cuộc đời. Việc hiệu quả hơn nhiều so với việc thức thâu đêm suốt sáng là hãy tìm ra gốc rễ của sợi xích ấy và loại bỏ nó đi. Nếu bạn là kẻ nghiện smartphone, hãy thử thức dậy mỗi sáng và đi ngủ mỗi tối mà không ôm điện thoại lướt cả hàng giờ. Thời gian tiết kiệm được tha hồ cho bạn mà cố gắng.
Thật may mắn vì mình đọc được quyển sách này khi mình chỉ mới độ tuổi 30. Với lối viết không thể nào thực tế hơn của tác giả, mình lại càng thêm chắc chắn hơn về việc phụ nữ phải cố gắng nhiều hơn gấp mười lần chứ không thể cứ an tâm chờ lấy một mối chồng tốt mà dựa dẫm cả đời được. Nếu suy nghĩ thật kĩ, thì những nhân vật nữ chính cũng không tự dưng mà gặp được anh chàng của đời mình. Nếu không xinh đẹp thì cũng có phẩm giá hơn người, không phải thế thì là kiểu con gái cực kì giỏi giang hoặc là tiểu thư cao sang quyền quý. Chúng ta nhìn lại bản thân mình cái gì cũng không có, thì làm sao mong vài ba năm nữa đâm sầm vào một gã tài phiệt nào đó rồi mau chóng kết hôn? Tỉnh mộng và lo cố gắng hơn đi nào. Bản thân bạn phải trở nên xinh đẹp và tài giỏi đến nỗi đàn ông cứ thế đổ rạp dưới chân bạn thì khi ấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm được đôi chút.
Thế nhưng nếu mình chẳng muốn so sánh với ai, mình chỉ muốn sống một đời an yên, mọi thứ tối giản hết mức, vật chất cũng không thực sự quan trọng, liệu mình có cần phải cố gắng? Dù cho bạn có không cần mua nhà, mua xe, không cần ăn sung mặc sướng thì bạn cũng cần sống một cuộc sống với những trải nghiệm đủ đầy nhất. Không lẽ bạn chỉ có một cuộc đời như ếch ngồi đáy giếng mãi thôi sao? Thế giới ngoài kia rộng lớn lắm, còn bao nhiêu cảnh đẹp để đi, bao nhiêu món ngon để thử, bao nhiêu điều mới mẻ chờ ta khám phá. Làm gì đó đi, đừng mãi mơ!
Cuối tháng trước khi làm thống kê chi tiêu của bản thân thì thấy đến 1/3 tháng lương là dành cho việc mua thuốc. Lần dầu tiên trong nhiều năm trời tôi thấy mình “dặt dẹo” đến thế. Nhìn lại thẻ tập gym vứt chỏng chơ mấy tháng nay mà tôi thấy bản thân thật là thất bại.
Hôm trước nằm lướt FaceBook và tình cờ đọc được một bài viết trên Cafebiz về câu chuyện “phía sao ánh hào quang” của một cô gái mà ai cũng bảo có-tiền-là-lẽ-đương-nhiên vì “số sướng”. Tôi đã suy nghĩ rất lâu về câu chuyện ấy.
Đó là một câu chuyện được trích dẫn từ cuốn sách “Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi” – tác giả Mèo Maverick. Một cuốn sách mà nghe tên thôi cũng đã thấy sục sôi rồi.
Sách này mới xuất bản thôi mà thấy bay vèo vèo. Thành công là không chờ đợi. Link đặt sách ngay và luôn trên tiki đây: Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi.
Giọng văn trong cuốn sách này khá giống cuốn “Khí chất bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu” của Vãn Tình: giọng văn nhẹ nhàng, từ tốn cứ như thể giọng kể chuyện đời chuyện người của cô bạn lâu năm. Nhưng không vì thế mà cuốn sách “Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi” sinh ra để ru ngủ tâm hồn người đọc hay cho “nhàn nữ” nhâm nhi cùng tách trà chiều. Rõ ràng đây là một cuốn sách “hành động”.
Từng câu từng chữ trong cuốn sách này của Mèo Maverick đều như găm vào đầu độc giả mà chẳng cần dùng từ ngữ mạnh mẽ hay hô hào thảm thiết. Mỗi câu chuyện trong cuốn sách đều được kể lại một cách vô cùng chân thật, vô cùng quen thuộc. Vì tất cả đều là chuyện đời của những con người cực kì đời thường, cứ như thể ta đã từng nghe qua ở đâu đó.
Đó là câu chuyện về một cô bạn cứ sau giờ làm ở công ty thì lại miệt mài viết sách đến 2-3 giờ sáng.
Đó là câu chuyện về một bác gái 60 tuổi vẫn đi vắt sữa thuê khắp thành phố lớn.
Đó là câu chuyện về cậu sinh viên “tăng ca mà em không thấy mệt chút nào vì những điều đó em đều chưa biết nên cần phải học thêm”.
Đọc những câu chuyện về họ thì chắc chắn bạn sẽ thấy chột dạ lắm.
Thể nào cũng đã từng có lúc khi còn là sinh viên, bạn tặc lưỡi: “Ôi dồi! Sinh viên có quyền sai, cứ từ từ.”
Thể nào cũng đã từng có lúc khi đi làm, bạn thầm nhủ: “Đời người mấy thở, tăng ca suốt đến 8-9 giờ thì chắc sớm lên bàn thờ.”
Thể nào cũng đã từng có lúc khi thấy bạn bè thành công bạn bĩu môi: “Ai bảo nhà nó giàu nên ô dù này nọ”.
Mọi người đều không thích khi thấy người khác càng ngày càng tốt lên. Lúc nào họ cũng nghĩ người ta “thay đổi rồi“. Nhưng đến bao giờ bạn mới hiểu, thật ra người bất biến mới là đáng sợ.
Rất nhiều người trong lòng muốn làm chuyện lớn nhưng cuối cũng vẫn chọn cuộc sống an nhàn vì cứ nghĩ rằng thời cơ và vận may sẽ tự đến. Họ cứ đợi:
Đợi bố mẹ nhắc nhở.
Đợi đồng nghiệp đưa tay ra cứu giúp.
Đợi thành công từ trên trời rơi xuống.
Bạn muốn đợi đến bao giờ?
Họ cứ đợi như thế mà không biết rằng, cuộc đời đa số mọi người đều thua bởi một chữ: ĐỢI.
==> Thái độ quyết định kết quả. Nhận thức quyết định đời người.
Chỉ khi bạn chịu thay đổi bản thân mình: bỏ tính trì hoãn, khắc phục lười biếng, có sự khoan dung và tự tin với chính mình. Thì thành công mới “tự đến“.
Bình luận